“Hai chúng tôi bên nhau không có chuyện hoành đao đoạt ái, bởi vì từ ‘yêu’ kia ngay từ đầu đã chưa từng thuộc về cô, cô giận chó đánh mèo tôi, cũng chỉ là cô lừa mình dối người mà thôi, nói một câu cô không thích nghe, tôi cùng Yến Vũ bên nhau là anh ấy theo đuổi tôi.
Một vạn linh ba mũi tên, cõi lòng Quan Linh tan nát, sắp chịu không nổi rồi: “Cô...Cô 15-16 tuổi đã câu dẫn...
“Không có chứng cứ đừng nói bậy, tôi tố cáo cô tội phỉ báng đấy. Chung Oánh liếc mắt nhìn cô ta: “Cô là người trưởng thành rồi, không cần giống như học sinh tiểu học, vô cớ gây sự, mẹ cô nhìn quen, nhưng tôi thì không. Cảnh cáo cô lần cuối cùng, họa từ miệng mà ra, nhớ về viết ra giấy dán ở đầu giường.
Quan Linh tựa như một con rối gỗ đứng ở đó, nhìn Chung Oánh rời đi, cổ họng cô ta như nuốt phải hoàng liên. Trước khi tới cô ta nghĩ, nếu đã thua thì cũng phải thua cho đẹp mặt một chút, dù thế nào cũng muốn nói với Chung Oánh một câu, tôi thành toàn cho hai người. Nhưng mà bây giờ cô ta cảm thấy bản thân may mắn vì lúc nãy không nói thành lời, không thì cuộc đời cô ta lại ghi chép thêm một chuyện ngu xuẩn của mình rồi.
Có thể đem cô ta đả kích tới nổi muốn mắng lại nhưng không phát ra âm thanh được như này, có lẽ chung Oánh cho rằng Yến Vũ đã thật sự cân nhắc qua lời cô ta nói, nên cô dùng thái độ muốn giải quyết vấn đề mà nói chuyện, cô ta đối với việc này khá hài lòng. Đem Quan Linh vào chỗ chết cũng là cho cô ta một con đường sống, trong lòng là yêu nhưng không có được như thế liềnn hận ý không tan, mang nhiều dày vò? Có hy vọng thì có thể kiên trì, chuyện hoàn toàn không có hy vọng, càng kéo dài càng làm cô ta thống khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây