Giây phút ấy, cô hốt hoảng nghĩ là Chu Kiều trở về. Cậu ta không gõ ba tiếng giống Yến Thần, cũng không giống Đản Đản gõ liên tục mà không có trình tự. Cậu ta trước giờ đều gõ ‘cốc cốc’ hai tiếng ngắn gọn và gấp gáp, không ai đáp lại thì lại gõ ‘cốc cốc’ hai tiếng lần nữa.
Chung Oánh kéo kèm cửa sổ, bóng người mơ hồ ngoài cửa kính, cô lại nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, gió lạnh làm cô rùng mình. Cô đội nón len, áo khoác quân đội che kín kẽ, cái đầu cũng tương tự, cô mừng rỡ vươn tay: “Chu Kiều!
Người kia hạ thấp mũ, ngước mắt lên nhìn, hàng mi phủ một tầng sương, kéo khăn quàng cổ, mặt xanh môi tím tái, nói chuyện không được lưu loát: “Em đang chờ Chu Kiều ư?
Chung Oánh khựng lại, nhanh chóng trở mặt, nước mắt lã chã chực trào, vươn tay dài ra: “Không, anh nghe nhầm rồi. Đương nhiên em đang chờ anh Vũ, mau vào cứu em ra đi. Ba em không cho em gặp anh, ông ấy giam lỏng em rồi!
Yến Vũ im lặng một lúc, cứng nhắc giơ bàn tay nắm lấy tay cô: “Anh chỉ đến thăm em một chút, thấy em ở nhà là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi, anh về đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây