Tưởng Trầm vẫn luôn như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy con đi rửa tay.”
Tưởng Lệ Đình ngoài cửa vẫn đang lải nhải, Châu Thải Phượng thì tức tối, nhưng lại cúi đầu băm thức ăn cho gà mà không nói một lời nào, cuối cùng Tưởng Lệ Đình thấy bà ta như con lợn chết không sợ nước sôi, mặc anh nói thế nào cũng không sao, nên thôi nói nữa, lên lầu, thấy quần áo anh chọn cho Tô Vãn Nghiên đều chất đống ở phòng khách, liền từng cái một mở ra.
Dưới lầu, Tô Vãn Nghiên cắt dưa hấu, đưa cho Tưởng Nha Nha đang bò dưới đất, cô bé cắn dưa hấu chảy nước khắp mép, vui vẻ lắc mông nhỏ.
Tưởng Trầm ngồi xổm bên chậu nước cạnh giếng, vừa rửa tay vừa tiện tay chà xát mặt, trông như một người lớn thu nhỏ.
Tô Vãn Nghiên thấy buồn cười, cầm khăn mặt, bước tới tỉ mỉ lau mặt cho thằng bé, Tưởng Trầm ngẩng cằm nhỏ, tiến sát lại trước mặt cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây