Tô Vãn Nghiên lập tức hiểu ý anh, cô xấu hổ như một con tôm hùm chín, bàn tay nhỏ như ngọc đẩy nhẹ vào ngực trần của anh, liên tục từ chối: "Không được, không được, nói hoài cũng không được, em không chấp nhận được."
Tưởng Lệ Đình tuy không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng nghĩ đến cũng thấy xấu hổ lắm,
Anh cười khẽ đầy tà khí, vẫn ngoan ngoãn xuống khỏi người cô, nằm bên cạnh cô, cố tình trêu chọc: "Được rồi, tối nay tha cho em, giữ sức mai tối dùng."
Má Tô Vãn Nghiên nóng bừng, ba người chen chúc ở góc giường, bên kia còn trống một khoảng lớn.
Cô ôm Tưởng Nha Nha dịch sang một bên: Một ngày không nói chuyện tục, có phải sẽ chết không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây