Cô cúi mặt, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, cũng cảm thấy lời mình không đúng, chưa từng cảm thấy khó mở miệng, nói: “Thực xin lỗi, như thế nào mới có thể cho tôi vay tiền?”
Tưởng Lệ Đình nhướng lông mày, ôm cô ngồi lên đùi mình, cánh tay vòng qua eo cô, ánh mắt khẽ cười nhìn cô, bàn tay vén mái tóc cho cô: “Tại sao phải vay? Em là vợ anh thì anh phải nuôi em, chứ không phải là tiền học phí.”
“Tôi học đại học mất bốn năm, phải ở bên ngoài, anh có thể chịu đựng việc ở riêng không?”
Tô Vãn Nghiên cảm giác được ở dưới mông truyền đến sự cứng rắn, cô có chút không thoải mái.
Tưởng Lệ Đình nói: “Tại sao phải ở riêng? Anh ở đó mở xưởng là được rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây