Tô Vãn Nghiên nghe không được, cau mày nhìn Tưởng Lệ Đình: “Sao tự nhiên anh lại gây sự như thế? Đã nhiều năm như vậy, bây giờ anh lại đổi ý. Anh ở ngoài còn hơn chục bất động sản. Mấy đứa trẻ có thể ở nhà này cũng không ảnh hưởng gì mấy.”
“Ngôi nhà này về sau Cẩn Ngôn kết hôn còn phải sửa soạn lại, nếu mấy đứa nó ở đây làm cũ hay làm hỏng hóc thì thật khó coi.”
Tưởng Lệ Đình nói: “Hơn nữa, anh nuôi dưỡng chăm sóc mấy đứa nó bao năm nay là đã tốt lắm rồi. Nếu không có anh, dù cho anh trai còn sống, thì mấy đứa nó cũng khó có thể có được cuộc sống như hiện tại. Anh cũng đã không phụ lòng mấy đứa nhỏ. Cẩn Ngôn của nhà mình bây giờ không còn nhỏ nữa, một đám trẻ con ở sau lưng cùng gọi như vậy. Thằng bé nhất định sẽ cảm thấy khó chịu.”
Tưởng Cẩn Ngôn từ trên người anh trèo xuống, đi đến bên cạnh Tô Vãn Nghiên nghiêm túc cau mày, giọng ngọt ngào nói: “Con không để ý các anh chị cùng gọi giống như vậy. Tốt nhất là dì Niệm Niệm cũng gọi ba mẹ giống như thế. Sau đó mọi người có thể cùng nhau sống và chơi cùng con.”
“Con im ngay, đừng làm phiền. Hơn nữa, con phải gọi là dì, ba của dì ấy chính là ba vợ của ba, không được làm rối loạn tôn ti trật tự, bất kính với bề trên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây