Lúc Tô Vãn Nghiên đi mua đồ về nhìn thấy ba con mèo nhỏ trong sân có vẻ cô đơn liền nói: “Mấy con làm sao vậy?”
“Mẹ ơi, bọn con không sao ạ.”
Tưởng Thâm cụp hàng mi dài và lắc đầu. Cùng lúc đó, Tưởng Cẩn Ngôn được Tưởng Lệ Đình nâng lên cao đang cười như một chiếc chuông bạc, dưới sự trêu chọc và dỗ dành của Châu Thải Phượng và Tưởng Trụ.
Tô Vãn Nghiên vừa nhìn liền hiểu ra, an ủi: “Ba con, bà nội con, ông nội con đã lớn tuổi rồi mới biết cách gần gũi với con cái. Kỳ thật trước đây không phải như vậy. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, chẳng qua là Cẩn Ngôn lại sinh đúng vào thời điểm này thôi.”
Tưởng Lệ Đình bỗng nhiên không vui, nói vọng ra: “Sao em lại nói nhảm như vậy. Em nói ba mẹ anh như thế nào anh cũng không lên tiếng. Một ngày nào đó anh sẽ không chăm sóc được em nữa. Con trai em bây giờ đã hiểu chuyện rồi, những ký ức trước kia không thể nhớ được. Nếu bây giờ thằng bé thực sự tin lời của em, không biết còn nghĩ rằng anh không muốn nhìn thấy nó sau khi nó được sinh ra đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây