Phó Hàn Mộc run rẩy, đầu ngón tay siết chặt, khóe mắt dần dần đỏ lên, cổ họng lan tràn cảm giác sợ hãi không biết tên. Anh ta khó khăn nói: “Có phải 5000 tệ mà Chú Tô bị trộm mất đúng không?”
“Vì hoàn toàn ngăn cản em và anh ở bên nhau, mà bà ta đã yêu cầu Tô Kim Căn lấy tiền của cha em.” Tô Vãn Nghiên nói xong, nhìn về phía mẹ Phó nói: “Nhưng tôi chỉ muốn biết, làm sao mà bà có thể chắc chắn Tưởng Lệ Đình sẽ giúp tôi giải quyết món lợi nợ lớn như vậy?”
Phó Hàn Mộc run run, đôi mắt đỏ tươi dần dần rưng rưng nước, tầm nhìn mờ đi. Anh ta khổ sở mím môi: “Mẹ, điều này có đúng không?”
Mẹ Phó nhìn thấy anh ta như vậy,cảm thấy đau lòng và lo lắng giải thích: “Hàn Mộc, thật sự mẹ làm mọi thứ cũng chỉ vì lợi ích của con.”
“Cho nên, cái gì mà không có duyên phận, tất cả đều là do mẹ gây ra.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây