Nhưng anh ta cũng biết rằng, đuổi theo cô cũng vô dụng mà thôi, sẽ chỉ càng khiến phiền phức thêm nặng nề hơn, hiện tại chỉ có đánh bại hoàn toàn Tưởng Lệ Đình mới có cơ hội ở cùng với cô được.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Tô Vãn Nghiên đều dẫn Tần Tố Phương ra ngoài, quan sát dòng người trên đường, hỏi thăm tiền thuê nhà và cả các vấn đề khác.
Còn Tưởng Lệ Đình thì ra ngoài mở rộng kinh doanh và quay lại trạng thái đi sớm về muộn như trước đây nhưng vẫn không thu hút được bất kỳ mối hàng nào gia nhập cả nào.
Đến tối, Tô Vãn Nghiên mới nằm trên giường ngủ thiếp đi một lúc, thì mơ màng thấy Tưởng Lệ Đình trở về, nhìn bộ dáng không có động lực của anh, cô biết sự tình nhất định không ổn, cô liền thẳng thừng nói: “Nếu đã không kiếm thêm được mối hàng nào nữa, vậy thì chúng ta sẽ tự mở đi. Gần đây em đã để ý đến một vài nơi, lượng người qua lại cũng khá tốt. Bất kể sau này chúng ta có kiếm được bao nhiêu tiền, thì ít nhất cũng phải bán một phần đi để không bị nợ tiền, lúc đó nhà máy mới có thể hoạt động được”.
Tưởng Lệ Đình cởi áo khoác và áo len, mặc bộ đồ ngủ vào rồi nói: “Kiểu dáng mình đã không bằng người ta, giá cả không khác biệt nhau là mấy, chất lượng cũng ngang nhau nữa, ai cũng biết nên chọn cái nào nổi tiếng hơn, trông tốt hơn rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây