Hơn nữa, thức ăn rơi xuống sàn cũng không nên lãng phí, anh thường thổi thổi một chút rồi nhét vào miệng là ăn được rồi.
Dù bây giờ đã là người có tiền nhưng cả làng vẫn đang trong thời đại cơm ăn áo mặc có hạn, chỉ vì ăn được một miếng thịt mà họ có thể vui vẻ rất lâu, anh chưa từng nghe có ai còn để ý đến điều này nữa.
Về phần lời nói của Tô Vãn Nghiên, anh sẽ không ở trước mặt cô mà nói những lời không hay về cô, nếu không trong thôn ai cũng sẽ nói cô quá chú ý tiểu tiết, chỉ biết đi bắt tội người khác.
Anh cười cười nói: “Được rồi, sau này anh sẽ cẩn thận hơn.”
Tô Vãn Nghiên chuyển sang cách nói khác, cô nói với anh: “Thật ra, em nếu có điều gì làm không phù hợp với mong muốn của anh, thì anh cứ có thể nói thẳng trực tiếp với em. Sống với nhau mà, phải thay đổi vì nhau thì chúng ta mới có thể hòa hợp được, phải không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây