Tô Vãn Nghiên không nghĩ thêm gì nữa. Lúc cô đang ăn cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, hình như bọn họ đang cùng nhau tan làm rồi, tóm lại là có rất nhiều người, pha trộn rất nhiều âm thanh hỗn tạp.
Đầu óc Tô Vãn Nghiên lại bắt đầu cảm thấy quay cuồng, tim đập thình thịch, cô phát hiện mình thật sự bị tiếng ồn làm cho khó chịu, nhưng cô cũng không nói gì, dù sao bọn họ đều sống ở đây, vậy cô còn có thể lựa chọn gì khác nữa sao? Khó mà đòi hỏi nhiều người như vậy im lặng.
Cô ăn xong rồi trở về phòng, đang đọc sách thì toàn bộ nhà máy đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Vãn Nghiên kỳ quái nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Em mau đi ngủ đi.” Tưởng Lệ Đình lấy cuốn sách từ trong tay cô, đặt lên bàn đầu giường, rồi trực tiếp tắt đèn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây