Tưởng Lệ Đình thở mạnh ra một hơi, sau nói hét lên chát vẫn cô: “Sao em lại đánh giá cao anh ta như vậy hả? Anh còn không bằng anh ta ư. Anh ta thực sự muốn giữ chút thể diện, em thì đã kết hôn ròi, thì anh ta nên phải tránh xa ra, càng xa cành tốt. Chứ không phải là có cơ hội là ra tay với em như vậy, nếu không có cơ hội để tiếp cận em, thì anh ta còn có thể phái người tiếp cận em, sau đó tạo cơ hội cho anh ta tới.
Hơn nữa, Lý Thu cùng những nhân viên kia không phải đều là người của anh ta sao, em không biết được chuyện gì sẽ xảy ra nên cũng không thể nói trước được, hiện tại bên trong em xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng ai biết, càng không ai dám vào.”
Âm lượng của anh không thấp, Tô Vãn Nghiên nghe xong mặt đỏ bừng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đại khái có thể nghe thấy được dưới lầu, cũng không biết ngày mai chuyện này sẽ lại thành như thế nào, đây hoàn toàn là sự xác nhận những gì đã xảy ra. đã là hư cấu rồi.
Cô mở tủ đầu giường, lấy chứng minh nhân dân ra rồi đi ra ngoài: “Phải, phải, phải rồi ha, bây giờ anh làm ầm lên như thế, tôi căn bản không thể ra khỏi nhà được, thậm chí còn không thể nói chuyện cho rõ ràng được nữa. Tôi sẽ về quê, anh cứ ở một mình ở đây đi .”
Tưởng Lệ Đình cũng cứng cổ, tỏ vẻ không phục, sau đó anh vội vàng bước tới tóm lấy tay cô, dùng sức giật lấy chứng minh thư giơ lên thật cao: “Anh sẽ không để em quay trở về đó đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây