Tưởng Lệ Đình cứ đi theo sau Tô Vãn Nghiên, cuối cùng cũng đến nhà máy, anh suốt đường không nói chuyện gì, hoặc là căn bản không biết nên nói cái gì cả.
Tô Vãn Nghiên vừa bước vào nhà máy, cô nhận thấy ánh mắt xung quanh có gì đó kỳ lạ, cô khẽ cau mày, trong lòng có chút khó chịu, mơ hồ nghe thấy vài giọng nói: “Không thể nào, nhìn như thế hình như cũng không quá giống chứ?”
“Trước đây hai người còn luôn tay trong tay đi dạo. Có khi nào thấy một người đi trước một người đi sau như thế mà trở về đâu. Khuôn mặt còn ủ rũ như thế nữa Họ chắc chắn không thể tách rời.”
Khuôn mặt Tô Vãn Nghiên đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp của cô ngấn nước, cô không muốn ở lại thêm một giấy nào nữa, cho nên vội vàng rảo bước trở về nhà.
Tưởng Lệ Đình cũng nghe thấy lời bàn tán kia, anh liền hét vào mặt những người xung quanh với giọng điệu rất khó chịu: “Đừng có nghĩ bậy như vậy, càng không được đồn tin đồn nhảm nào, không có chuyện đó đâu. Ai tan làm thì tan làm đi, ai bnaja thì cứ tiếp tục làm việc. Sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa nghe chưa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây