Cô trằn trọc xoay đi xoay lại, trong người cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Một lúc sau, Tưởng Lệ Đình quay lại, anh lặng lẽ đi đến bên giường, thấy Tô Vãn Nghiên vẫn chưa ngủ liền nói: “Vợ à, muộn thế này rồi sao không ngủ đi, hay là có khó chịu ở đâu à? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé.”?
Tô Vãn Nghiên làm sao có thể nói do âm thanh của máy may trong nhà máy khu vực này ồn ào được chứ, cô lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Tưởng Lệ Đình sinh ra đã thô bạo, buồn ngủ thì nằm ở đâu cũng không ảnh hưởng hưởng gì, anh cũng không có đặt nặng vấn đề này, cho nên tự nhiên sẽ không nghĩ tới phương diện đó.
Anh suy nghĩ hai giây rồi nói: “Có phải đêm rồi nên đói hả? Anh nghe nói phụ nữ mang thai khi mang thai thường sẽ đói vào ban đêm đấy. Nếu không, anh sẽ bảo Tố Phương dậy nấu cơm cho em nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây