"Ừ." Phó Hàn Mộc đẩy đẩy mắt kính, anh ta biết điều kiện nhà máy không tốt, lo lắng Tưởng Lệ Đình mới mở xưởng, chi phí lớn, không nỡ mua sắm đồ đạc, để Tô Vãn Nghiên mang thai mà còn phải chịu khổ,
Vì vậy, anh ta định gói tất cả đồ đạc lại rồi gửi qua, vốn dĩ hôm qua định tiện thể gửi thêm một chiếc giường nữa, nhưng đột nhiên nghĩ đến nếu Tưởng Lệ Đình ngủ trên đó mà làm gì Tô Vãn Nghiên thì còn khó chịu hơn cả giết anh ta, nên thôi.
Ánh mắt Tô Vãn Nghiên chìm vào suy tư, nhất thời không biết nói gì cho phải, cô đã kết hôn rồi, còn đang mang thai, chỉ thế này thôi mà vẫn không dứt được tâm tư của anh ta, vậy thì nói gì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của anh ta.
Trong xe chìm vào sự im lặng đến chết người. Tô Vãn Nghiên dựa vào ghế sau, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng mịn như sứ.
Ánh mắt Phó Hàn Mộc dừng lại trên khuôn mặt cô, sau đó cụp mắt nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai người,
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây