“Không được, con còn chưa quét dọn xong.” Tưởng Thâm xoay người rời đi.
Tưởng Lệ Đình nhíu mày, tức giận nói: “Con xụ mặt cho ai xem? Bảo con tới thì cứ tới đi, bỏ tiền nuôi con còn nuôi ra kẻ vong ân bội nghĩa nữa hả?”
Tưởng Thâm dường như có bệnh tâm lý, thân hình cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích.
“Anh đừng ồn ào, xem xem khiến thằng bé bị dọa sợ rồi kìa.” Tô Vãn Nghiên kéo lấy cánh tay Tưởng Lệ Đình, lại nói với bóng lưng Tưởng Thâm: “Không có việc gì đâu Tưởng Thâm, con về đi.”
Tưởng Thâm không quay đầu lại, hốc mắt đỏ bừng rời đi. Tưởng Lệ Đình tức giận nói: “Muốn cút thì cút xa một chút, đã nuôi mày rồi giờ còn có thêm kẻ thù nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây