Muốn bán đi còn phải tìm nguồn khách, quan trọng là mỗi thứ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền cho nên anh cũng không phí công cứ để chất đống nơi đó.”
Tô Vãn Nghiên cảm thấy hứng thú, trước đây lúc còn ở thủ đô thứ cô hâm mộ nhất chính là mở nhà xưởng phế phẩm, bên trong thứ tốt gì cũng có.
Vốn là đào bới không xong, còn không phải đặc biệt dùng tiền mua, quan trọng là mỗi ông chủ mở cửa hàng phế phẩm đều rất giàu có.
Cô gật đầu: “Đi chứ. Vậy em cũng không mua mấy thứ này nữa, trước cùng anh mua mấy món đồ ăn kỳ lạ đó đi.”
Tô Vãn Nghiên lại cùng anh mua ruột heo hầm mỡ. Vừa định xoay người rời đi, Tưởng Lệ Đình đã đi tới trước quầy bán chao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây