Bà hối hận không thôi, vừa định cầu xin thêm vài câu thì Chu Yết cố đè nén ham muốn được theo sau Tô Quốc Chí mà ăn chực hàng ngày xuống. Cô ta mặt lạnh đi lên kéo Lý Thúy Lam rời đi: "Mẹ, bọn họ rõ ràng là đang đề phòng mẹ, chúng ta đừng chịu ấm ức này."
Lý Thúy Lam cúi đầu rời đi, cuộc sống đã có sự đối lập, càng nhớ nhung những ngày trước kia Tô Quốc Chí kiếm được một đồng nộp một đồng, mặc cô tiêu tiền thoải mái.
Bây giờ cô vẫn còn luyến tiếc, không muốn gây gổ nữa, ngoan ngoãn đi theo, đến góc rẽ mới lên tiếng: "Yết nhi, con đi dạo ở đây đi. Dạo này có hội chợ, mẹ muốn về nhà làm ít đồ chơi nhỏ mang ra bán, cố gắng tích cóp cho con hai món đồ cưới. Chúng ta đừng nghĩ đến Phó Hàn Mộc nữa."
Chu Yết cũng biết là không thể. Cô ta buồn bã gật đầu, một mình đi dạo, thoáng chốc đã thấy Tưởng Lệ Đình xách theo một đống túi lớn túi nhỏ còn mua cả một túi trứng vịt lộn, tự tay bóc vỏ rồi đưa cho Tô Vãn Nghiên.
Còn Tô Vãn Nghiên thì có vẻ hơi ghét bỏ, không ngừng lắc đầu, còn trách móc hai câu: "Rõ ràng đây là gà con, còn có thể nhìn thấy lông rồi, sao có thể gọi là trứng được. Em không ăn."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây