"Của người ta tặng ba, con cầm thì không hay." Tưởng Lệ Đình vung khăn lau, khóe môi cong lên.
Anh không phải quá để tâm đến chuyện này nhưng Tô Quốc Chí không tiếp tục để đồ của tình địch ở đó, mà lại bảo anh xử lý như vậy, vô tình anh cảm thấy Tô Quốc Chí đã chấp nhận anh.
"Con cầm đi, ta thấy để trong phòng làm việc của con cũng hợp lắm." Tô Quốc Chí nhét con kỳ lân ngọc vào lòng anh.
Tưởng Lệ Đình vừa từ chối vừa nhận, khóe môi muốn cong đến tận mang tai: "Như vậy không ổn lắm."
Tô Quốc Chí nói: "Không có gì không ổn. Con mau đưa Nghiên Nghiên về đi, chuyện này không cần con phải bận tâm."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây