Tô Vãn Nghiên khẽ nhếch môi: “Ba, chúng con không ở lại ăn cơm với ba nữa, Lệ Đình còn phải đến nhà máy làm việc."
Tô Quốc Chí nói: "Được rồi, các con cứ đi làm việc của mình, sau này không cần cố tình đến đây."
Tô Vãn Nghiên gật đầu, quay người rời đi. Lúc đến nhà máy thì vừa đúng giờ ăn trưa. Hai người không phiền phức, trực tiếp ngồi trong căng tin ăn cơm.
Trong căng tin bốc lên một lớp hơi nước mù mịt, bên trong đông nghịt người, vô cùng ngột ngạt khó chịu. Tô Vãn Nghiên ăn sườn kho cay, trán đầy mồ hôi.
Tưởng Lệ Đình lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô. Tô Vãn Nghiên đột nhiên cảm thấy nóng hơn nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây