Lý Thúy Lam bị sỉ nhục đến đỏ mặt tía tai, bà ta nghiến răng nói: "Mẹ năm nay mới bốn mươi lăm."
Người bảo vệ thở dài: "Ôi chao, nhìn như sáu mươi vậy, người trẻ tuổi, nhanh nhẹn cũng không vào được, bác cứ bỏ đi."
"Mày cái thằng chó....... " Lý Thúy Lam không kìm được tính khí, nhưng nói được một nửa đã bị Chu Yết kéo lại, hạ giọng nói: "Thôi đi mẹ, nhà máy này có nhiều người trẻ như vậy, mẹ có vào cũng chưa chắc ông già kia đã để ý. Hay là mẹ đến nhà ông ta ứng tuyển làm bảo mẫu."
Lý Thúy Lam có chút hoảng trong lòng nhưng đã bước ra bước này thì không còn đường lui, bà ta khó xử nói: "Bây giờ chỉ có thể như vậy. Nhưng mà quần áo....... hay là con đi nhặt lại cho mẹ đi, phí quá."
Chu Yết nghĩ đến việc quay về nhặt quần áo, cảm thấy thật mất mặt: Biết thế lúc ra ngoài đã không cứng rắn như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây