Tô Vãn Nghiên bỗng cảm thấy có không khí gia đình, tốt đến không ngờ, rất thoải mái dễ chịu.
Cô cười nói: "Anh tự lấy đi."
Tưởng Lệ Đình ngồi bên cạnh cô, một tay ôm cô, khẽ cười nói: "Không phải em quản lý tiền bạc sao, hơn nữa toàn bộ tài sản của anh bây giờ đều là lễ vật của em, liên quan gì đến anh nữa đâu."
Tô Vãn Nghiên buồn cười liếc anh một cái, ngay sau đó mở ngăn kéo ra, cầm ra hai tờ tiền lớn, đưa cho Tô Niệm Niệm: "Muốn cám ơn thì em cám ơn anh rể của em, là anh ấy kiếm tiền nuôi gia đình, cũng là anh ấy đồng ý thu nhận em, em phải biết ơn nghe chưa?"
Tưởng Lệ Đình nghe vậy, cảm giác lồng ngực có chút ấm áp, việc anh làm đã được người ta nhận ra, còn là người phụ nữ mà anh thích, cảm giác này quá sung sướng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây