Tô Vãn Nghiên nằm ở ngực anh, trong lòng biết được anh thực sự thích cô từ lâu, khóe môi cô cứ cong lên mãi: "Không có học thức thật là đáng sợ."
Tưởng Lệ Đình: "Không phải bây giờ sẽ được biết sao, em tên là Tô Nghiên hay là Tô Nghiên Nghiên?"
Tô Vãn Nghiên kỳ quái nhìn anh: "Ngay cả tên em mà anh cũng không biết?"
Tưởng Lệ Đình vẫn luôn nghe tất cả mọi người gọi cô là Nghiên Nghiên, cho nên cũng gọi theo như thế, không suy nghĩ nhiều nói: "Không đúng sao?"
Tô Vãn Nghiên không nói nên lời, nói từng chữ một: "Tô Vãn Nghiên."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây