“Con bé không đồng ý, em cũng không có cách nào. Em cũng đã nói rất nhiều lời, mồm mép đều muốn mài rách, nhưng không hề có chút tác dụng.” Giang Tuệ Phương thở dài: “Sinh tụi nó nuôi tụi nó, tụi nó còn như vậy. Đều bị bà nội của tụi nó dạy hư, bà nội tụi nó không cho tụi nó thân cận với em.”
Giang Tuệ Phương không cho rằng mình sai, mình là mẹ ruột của tụi nó, mình không bao giờ sai.
Giang Tuệ Phương nói: “Tụi nó chỉ biết là bà nội của tụi nó không đuổi mình ra khỏi nhà, tụi nó đã mang ơn. Thật sự rất khôi hài, tụi nó đã quên bà nội của mình muốn có một đứa cháu trai sao? Nếu không phải bà nội của tụi nó nhất quyết phải có cháu trai, em cần đi ôm một đứa bé trai trở về sao?”
Đều là lỗi của mẹ Cát, nếu người nhà họ Cát không nhất quyết đòi phải có con trai, cũng sẽ không có chuyện sau đó.
Giang Tuệ Phương chán ghét người nhà họ Cát, mặc dù trước khi cô ta kết hôn người nhà họ Cát đã nói muốn có con trai, Giang Tuệ Phương vẫn cho rằng là lỗi của người nhà họ Cát. Hai người bọn họ, đó là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, bản thân Giang Tuệ Phương đã viết sớm, cô ta còn cảm thấy mình sinh thêm mấy đứa nhỏ, cô ta có thể sinh con trai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây