Mẹ Khương kéo Khương Mộng Dao trở lại phòng, bắt ngồi xuống: “Con biết nghĩ cho người khác, nhưng người khác có biết nghĩ cho con không? Chuyện của Tiêu Nguy hồi trước, con bảo cậu ta sắp thi đại học, mới về thành phố nên không có tiền, đi ra ngoài mua que kem con cũng phải trả tiền.”
Cứ nghĩ tới chuyện này, mẹ Khương lại thấy bực bội. Họ chẳng hề yêu cầu con gái phải hiểu lòng ba mẹ, thế mà con gái lại còn suy nghĩ nhiều cho Tiêu Nguy đến vậy. Con gái cứ nghĩ rằng mọi tình huống đều có thể thông cảm, vì đấy là tình người, là lẽ phải.
Đừng thấy con gái bà ấy thường xuyên đối đầu với người khác mà nghĩ con bé hiểu chuyện hay quá tinh ý.
Làm người thì phải có lúc giả vờ hồ đồ khi mà hiểu rõ mọi chuyện.
“Hiểu chuyện cũng là một kiểu thỏa hiệp thôi.” Mẹ Khương nói: “May mà mẹ còn thấy con giống mẹ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây