tiền của chúng tô. Kiều Lệ Na, cô đã kết hôn rồi, cô nên dựa vào chính các người đi, không nên dựa vào chúng tôi. Nếu các người không cố gắng làm việc kiếm tiền mà còn phải nuôi kẻ rảnh rỗi, chuyện này trách ai?”
“Cô nói ai rảnh rỗi?” Mẹ Diệp vừa đi tới thì nghe thấy lời của Quý San San.
“Tôi nói mấy người đó.” Quý San San không sợ Mẹ Diệp, “Một nhà mấy người nhiều miệng ăn ở bên kia, bộ bà không biết bao nhiêu tiền cơm ăn quần áo hay sao? Các người chỉ muốn ép Kiều Lệ Na đến chỗ chúng tôi lấy tiền mà thôi, nhà chúng tôi giàu có, chúng tôi phải nuôi mấy người. Mấy người đúng là không biết xấu hổ, đó không phải nhà cảu con trai mấy người, mấy người lại lì lợm ở, còn đem con trai con dâu đến ở, một nhà ở bên đó ăn ăn uống uống.”
“Kiều Lệ Na, đây là chị dâu của con! Cô ta dám nói chúng ta như vậy.” Mẹ Diệp nói: “Chúng tôi vẫn nấu cơm ở nhà đó.”
“Mấy người là ông nội và bà nội của đứa bé, mấy người nấu cơm còn phải nói, có phải muốn kêu Kiều Lệ Na trả lương cho mấy người hay không?” Quý San San nói: “Đứa nhỏ trở thành như vậy, mấy người còn không đau lòng. Cũng đúng, mấy người đâu chỉ có một đứa cháu trai.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây