“Mẹ, sau này xin mẹ đừng đến đây nữa.” Ngô Văn Long nói: “Mẹ luôn nói những lời như vậy, con cũng cảm thấy xấu hổ. Không phải là chúng con sẽ không đưa tiền lương hưu cho mẹ đâu, mà là mẹ như vậy thì con khó mà làm được điều này.”
Sắc mặt mẹ Ngô khó coi, sao bà ta lại có cảm giác như đang gả con gái vậy. Rõ ràng cháu gái cũng họ Ngô mà, mẹ Ngô tức giận bỏ đi.
Phùng Khả Thục không ngược đãi mẹ Ngô, cô ấy thấy điều đó rất nhàm chán. Chỉ cần chồng đứng về phía mình thì cô ấy không cần phải nghĩ đến mẹ chồng đứng về phía ai.
Mẹ Ngô chưa kịp bước đi thì Phùng Khả Thục đã nhìn Ngô Văn Long và nói: “Anh nói đúng, con gái của chúng ta không nên nhường người khác. Đồ của chúng ta thuộc về con gái của chúng ta, và những người khác đừng bao giờ nghĩ đến điều đó.”
“Đúng vậy.” Ngô Văn Long gật đầu: “Đều là của con gái chúng ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây