Mẹ Tiêu còn chạy đến chỗ chủ nhà nói, nói mọi người đều là hàng xóm láng giềng, sao chủ nhà lại đối xử với Tiêu Hồng Diệp như vậy. Chủ nhà lại nói Tiêu Hồng Diệp tự mình làm bậy, khiến mọi người đều cho rằng cửa hàng xúi quẩy, không ai muốn thuê cửa hàng này nữa, hai tháng tiền đặt cọc căn bản không đủ bù lỗ, họ không bắt Tiêu Hồng Diệp bồi thường thêm tiền đã là tốt lắm rồi.
Nhà chồng Tiêu Hồng Diệp rất bất mãn về chuyện này, họ đều nể mặt mũi cho Tiêu Hồng Diệp. Tiêu Hồng Diệp không có việc làm, cũng không mở quán bán sủi cảo nữa, bèn nghĩ đến việc đi bán rau, bán mấy loại rau củ quả tươi sống chắc là được, dù sao cũng ở một cửa hàng khác, người ta cũng đâu biết cô từng làm gì.
Khi Tiêu Hồng Diệp nhìn thấy mẹ mình đến quầy hàng, cô ta không khỏi nhíu mày: “Mẹ, đợi tối muộn con mang mấy thứ rau không bán được cho mẹ. Hay là mẹ mai sáng đến cũng được.”
Mẹ Tiêu nghĩ quầy hàng của Tiêu Hồng Diệp có rau củ không được đẹp mắt, bản thân Tiêu Hồng Diệp cũng muốn bán rẻ những loại rau củ đó, thậm chí có những loại rau củ quả không bán được. Những thứ đó nhiều khi chỉ bị hỏng một chút, vẫn có thể ăn được, mẹ Tiêu nghĩ mang những thứ này về nhà, gia đình có thể giảm bớt một khoản chi tiêu.
Đó là những thứ quầy hàng của Tiêu Hồng Diệp không bán được, không cần nữa, mẹ Tiêu cũng không cho rằng mình đang lợi dụng con gái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây