Giờ đây, chuyện đã rồi, Mẹ Khương cũng không thể nào bảo con gái và con rể đi ly hôn, nói là để bọn họ đợi thêm một thời gian được.
“Chúng con mua một ít bát đũa đến.” Trịnh Trường Đông nói: “Không biết còn thiếu gì nữa không.”
Hôm qua Trịnh Trường Đông nhìn thấy nhà họ Khương bề bộn, khi đến đây cùng Khương Mộng Dao, anh đã nghĩ đến việc mang một ít đồ đạc đến.
“Ban đầu con cũng muốn mua thau sắt lắm, nhưng… đây là nhà mình mà, dựa vào đâu mà để mợ út đập phá chứ.” Khương Mộng Dao nói: “Chẳng mấy chốc bà ta sẽ chẳng còn là mợ út của con nữa đâu.”
“Chưa biết được.” Mẹ Khương đâu biết được hiệu suất làm việc của em trai mình, dù sao bà cũng cảm thấy tin tưởng vào lời nói của em trai còn hơn là tin tưởng vào chính mình. Họ đã làm những gì có thể làm, cố gắng đừng để mợ Phùng đến đây: “Con mà gặp bà ta thì tránh xa ra, đừng có lại gần. Gần đây còn phải phiền phức vì bà ta dài dài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây