“Con không cười trước mặt anh ta là tốt lắm rồi.” Khương Mộng Dao nói - “Anh ta làm chuyện khiến con mất mặt, hại con bị người khác chế giễu, bây giờ con cười anh ta một cái, còn chưa bù đắp được đâu.”
“Con cũng đừng có lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nó, kẻo Trường Đông lại hiểu lầm.” Mẹ Khương thật lòng cảm thấy Trịnh Trường Đông đã làm rất tốt rồi, những người đàn ông khác trước khi kết hôn cũng chẳng mấy ai làm được như Trịnh Trường Đông, nhà họ Trịnh đối với nhà họ Khương cũng rất ôn hòa. “Con nói là con không thích Tiêu Nguy nữa, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy, nên tránh hiềm nghi thì hơn.”
“Không sao đâu ạ, con đã bảo Trường Đông đi cùng mà.” Khương Mộng Dao nói: “Lần sau muốn gặp lại Tiêu Nguy lúc sa cơ thất thế, thì không biết phải đợi đến bao giờ.”
“Cái tính con, cũng không biết giống ai nữa.” Mẹ Khương thở dài.
“Mẹ, mẹ hỏi con câu này, con phải hỏi ai đây?” Khương Mộng Dao nói: “Là mẹ với ba sinh con ra, hai người cũng không phải nhặt con ở bãi rác về chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây