“Không sao, hai người cứ đi xem đi.” Khương Mộng Dao nói: “Tôi đi xem cửa sổ có mở không.”
“Chúng ta cùng đi xem cửa sổ.” Trịnh Trường Đông nói: “Gió thổi từ ngoài vào lạnh lắm, em ngồi đây một lát đi.”
Trong phòng khách còn có mấy cái ghế, đây là do Trịnh Trường Đông chuẩn bị. Anh nghĩ thỉnh thoảng anh và Khương Mộng Dao đến xem, có ghế ngồi vẫn tốt hơn, dù sao cũng tốt hơn là cứ đứng mãi ở đó.
“Được.” Khương Mộng Dao nói: “Cũng không cần mở to quá...”
Khương Mộng Dao vẫn muốn để cho căn nhà thông thoáng một chút, mỗi lần đến cô đều xem cửa sổ có mở hay không, ít nhất cũng phải hé ra một khe hở nhỏ. Có khi trời mưa, Trịnh Trường Đông còn đến đóng cửa sổ, nếu anh bận thì bảo người khác đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây