“Không phải, con...”
“Không phải thì con nói đi.” Mẹ Bùi ngắt lời Bùi Đình.
“Nói miệng thì có ích gì chứ.” Mẹ Tiêu cười khẩy: “Con gái bà chính là muốn bám lấy con trai tôi, muốn dính chặt lấy con trai tôi. Đúng là trình độ văn hóa cao, mà không biết dạy dỗ con gái. Con gái bà không phải đi du học nước ngoài sao? Sao không ở bên đó tìm một gã Tây luôn đi, chẳng lẽ ở bên đó chịu ấm ức, lại thấy con trai tôi tốt đẹp sao? Trước kia, con gái bà và con trai tôi chẳng qua lại gì nhau, sao lúc này lại...”
“Cháu không có!” Bùi Đình nhìn mẹ Tiêu, những lời bà ta nói càng lúc càng khó nghe, bản thân cô chưa từng làm chuyện gì khuất tất ở nước ngoài.
Bùi Đình nhớ đến những lần Tiêu Nguy giúp đỡ mình, cô thật lòng cảm thấy Tiêu Nguy là người tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây