Bùi Đình có thể nhìn ra ánh mắt nồng nàn của Trịnh Trường Đông dành cho Khương Mộng Dao không phải giả tạo, cảm giác yêu một người là không thể che giấu được. Sự nồng nhiệt như vậy khiến người ta không thể nào phớt lờ. Bùi Đình quay đầu nhìn Tiêu Nguy, anh ấy không có sự nồng nhiệt mãnh liệt như Trịnh Trường Đông.
Có lẽ bởi vì cô và Tiêu Nguy đã ở bên nhau lâu rồi, cho nên tình cảm giữa hai người so với Trịnh Trường Đông và Khương Mộng Dao kém xa.
Nếu ví một bên là dung nham núi lửa phun trào, thì bên kia không phải là tảng băng, mà là dòng nước chảy trong sông với nhiệt độ không cao, thậm chí không thể gọi là suối nước nóng.
“Đúng là không dễ dàng.” Tiêu Nguy nói: “Anh nhất định sẽ nói với mẹ, chúng ta...”
“Chờ anh thuyết phục bà ấy đi.” Trong khoảnh khắc đó, Bùi Đình đang nghĩ liệu họ có nên tiếp tục hay không, nhưng cô lại cảm thấy từ bỏ nhanh chóng như vậy, sau này liệu có hối hận hay không. Hay là cứ chờ đợi, dù sao Tết cô cũng phải về quê ăn Tết, đợi cô trở lại cũng phải mất mấy tháng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây