Trịnh Trường Đông nói là “chúng tôi.” không phải “tôi.” đã gặp nhau rồi thì đi cùng nhau. Trịnh Trường Đông không thể nào nói để vị hôn thê mình về trước, anh nói chuyện với bạn một lát rồi mới tách ra được.
“Ừ.” Kiều Vũ Tề vốn định nói hay là để hôm khác, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ còn lại một chữ “ừ“.
Kiều Vũ Tề nhìn thấy Trịnh Trường Đông giúp Khương Mộng Dao cởi giày trượt băng, anh ta không ngờ Trịnh Trường Đông lại có thể làm đến mức này vì một người phụ nữ. Nếu đổi lại là anh ta, liệu anh ta có làm như vậy không?
Xung quanh còn có nhiều người như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp người quen.
Kiều Vũ Tề nghĩ có lẽ mình sẽ không làm vậy, nhưng cũng không chắc, nếu anh ta thật sự ở bên người mình yêu, có lẽ anh ta cũng có thể làm được. Anh ta không nghe thấy Khương Mộng Dao nói nhiều, cô trông rất trầm tĩnh, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, không giống với những cô gái mạnh mẽ anh từng thấy ở Tây Bắc. Anh ta cảm thấy trên người Khương Mộng Dao toát ra vẻ đẹp dịu dàng của những cô gái vùng sông nước Giang Nam, nhưng cô ấy lại không phải người Giang Nam.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây