“Đúng là không có.” Khương Mộng Dao nói: “Người khác không thể nắm tay tôi mãi được, chỉ nắm tay tôi vài cái thôi. Họ nói chơi nhiều lần sẽ quen, nhưng tôi đã luyện nhiều lần rồi, mà vẫn không quen.”
Khương Mộng Dao từng nghi ngờ những người đó có phải muốn xem mình làm trò hề, họ mới rủ cô đi trượt băng hay không.
“Tôi có muốn nói rằng tôi rất buồn cười không?” Khương Mộng Dao nhìn Trịnh Trường Đông.
“Không phải.” Trịnh Trường Đông cười nhẹ: “Tôi chỉ muốn nắm tay em thêm một lúc nữa.”
“…” Khương Mộng Dao khẽ hừ một tiếng, cô để anh nắm tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây