“Tôi đã từng đến vùng nông thôn, bọn họ không muốn vứt đi một số gà chết vì bệnh. Vì vậy, khi chiên gà họ cho thêm ớt và gừng.” Trịnh Trường Đông nói: “Người ta nói rằng người lớn ăn nó, còn trẻ em ăn không cũng chả sao, không phải người lớn mỗi lần ăn vào đều bị bệnh nên chỉ coi như hên xui. Với lại, ngày thường bọn họ vốn cũng không ăn được thịt nhiều. Nên tất nhiên không nỡ vứt đi.”
Trịnh Trường Đông không thể làm được chuyện như vậy, đồ ăn anh ấy ăn nhất định phải đảm bảo an toàn. Nếu có thể làm tốt hơn thì hãy làm tốt hơn.
“Anh đã đi qua rất nhiều nơi nhỉ.” Khương Mộng Dao nói: “Cơ bản tôi chỉ là đi dạo quanh các nơi, chưa bao giờ đi xa hơn. Tôi luôn học tập ở đây luôn, về nhà rất thuận tiện.”
Vì đa số ở thủ đô nhiều đại học tốt, và thứ hai, ba mẹ cô không muốn Khương Mộng Dao đến một nơi xa lạ vì sợ cô gặp tai nạn.
Vì thế Khương Mộng Dao nộp đơn vào một trường đại học ở thủ đô, học ở đây, buổi tối có lớp thì ở lại trường, buổi tối không có lớp thì về nhà ở.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây