“Nhân đã sẵn sàng rồi.” Chị dâu Khương nói: “Vào mùa này, đồ không dễ hư đâu, buổi sáng làm thêm chút nhân, rồi để nhân viên gói là được.”
Chị dâu Khương không canh chừng ở đó, nếu cô ấy không qua được thì đến lượt chồng nhìn, hoặc ba Khương và mẹ Khương để giúp trông quán hộ cô ấy. Việc kinh doanh của quán sủi cảo vẫn ổn và Tiêu Hồng Diệp cũng không thu được gì nhiều từ nó.
Ngoại trừ một vài khách hàng vào ngày đầu tiên, quán sủi cảo của Tiêu Hồng Diệp không có nhiều người. Ai có mồm cũng có thể nói sủi cảo ở chỗ Tiêu Hồng Diệp không ngon bằng sủi cảo ở chỗ chị dâu Khương, ở đấy rẻ hơn một chút, nhưng ăn cũng không đủ no, lại mua thêm thì đắt, tiêu còn nhiều hơn so với bên chị dâu Khương nữa, không mua thêm lại đói, cái này rất là xấu hổ.
Điều này cũng cho thấy sủi cảo của chị dâu Khương khá hào phóng và có rất nhiều nhân, không chỉ nhân thịt nhiều, hay chỉ cho một ít thịt vào. Giá cả tương xứng với nhân thịt và nguyên liệu nên những người đó đương nhiên muốn đến quán sủi cảo của chị dâu Khương.
Tiêu Hồng Diệp lại giữ người ở cửa, nhưng không ai có thể dễ dàng đi vào. Không thể chỉ vì quen biết nhau mà không thể không đến quán sủi cảo của Tiêu Hồng Diệp để ăn sủi cảo được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây