“Con cứ tưởng là có chuyện gì lớn.” Khương Mộng Dao thở dài: “Dọa con hết hồn.”
“Con biết, con biết.” Khương Mộng Dao nói: “Không phải xin tiền con, là tiền của ba mẹ, thì cứ cho đi. Chị dâu con muốn mở quán sủi cảo, chị ấy cũng muốn kiếm tiền cho gia đình nhỏ của họ, và đó là vì lợi ích của đứa cháu yêu quý của ba mẹ, tất nhiên là ba mẹ sẽ nên ủng hộ, và con cũng vậy. Nếu họ cần tiền, con có thể cho họ một ít tiền.”
“Con thì thôi đi.” Mẹ Khương nói: “Mới đính hôn, lấy tiền của con thì ra thể thống gì? Người khác toàn tưởng là lấy tiền sính lễ của con đưa cho anh chị dâu đấy. Ít nhất trong nhà vẫn còn một ít tiền, nhưng..
Mẹ Khương sợ con gái không vui nên phải nói trước với con gái. Mẹ Khương biết rõ, bà ấy đã nghĩ nhà chồng con gái đã mua nhà cho con gái, bà ấy không cần phải vội vàng mua nhà cho con gái, cũng không cần phải tặng con gái nhiều tiền trong thời điểm hiện tại. Họ sẽ để dành tiền cho con gái mình sau này.
“Mẹ muốn nhìn thấy con không vui hay làm ầm ĩ sao?” Khương Mộng Dao hỏi: “Mẹ cho rằng con là Tiêu Hồng Diệp à. Mẹ ruột của Tiêu Hồng Diệp cũng không thể cho chị ta nhiều tiền vậy đâu, không phải lúc chị ta lấy chồng, mẹ chị ta đã giữ lại sính lễ để cho em trai chị ta cưới vợ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây