Ông ấy buông tiếng thở dài, nói: "Con nhìn cha của Trang Kính đi, cha của nó qua đời từ sớm, bây giờ ngẫm lại, cũng là chuyện tiếc nuối."
Lâm Vọng Thư nhớ Trang Kính gần như là ngưỡng mộ kính trọng và nghe theo lời Lục Sùng Lễ răm rắp, cô đột nhiên nhận ra, dường như Lục Sùng Lễ không đơn giản chỉ là có ơn tài trợ cho Trang Kính.
Cô rũ thấp mi mắt xuống, không hỏi thêm gì nữa, trong đầu thầm nhớ tới những lời Vân Đích vừa nói, bà ấy dặn cô phải học cách bắt lớn thả nhỏ. Có lẽ, bà cũng hiểu sự khó xử của cha, nên không truy hỏi chuyện này thêm nữa.
Cô lập tức nói: “Chắc mẹ chỉ nói đùa thôi, chứ kỳ thực bà ấy không quá quan tâm, chỉ thuận miệng nhắc tới."
Lục Sùng Lễ gật đầu, nghiêm túc nói: "Con nói có lý, bà ấy cần tìm chút trò tiêu khiển cho bản thân, vậy nên lúc nào cha cũng phải đề cao cảnh giác, không thể trở thành trò tiêu khiển của bà ấy được."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây