Cô cười nói: "Con thật sự không giỏi khiêu vũ cho lắm, nhưng nghĩ đến điệu nhảy của cha kinh diễm cả bến Thượng Hải, con lại nghĩ mình bỏ qua thì quả là đáng tiếc, cha nhất định nhảy đẹp hơn Điện Khanh, con nên học hỏi cha nhiều hơn."
Vân Đích dịu dàng cười nói: "Vậy nên mẹ mới bảo ông ấy nhảy với con một điệu, mẹ rất muốn nhìn, cũng muốn nhân cơ hội này nhớ lại quá khứ. Nhưng chân cẳng của mẹ giờ không được tốt cho lắm, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi. Nếu đổi sang người khác nhảy với ông ấy, dù có là bà cụ tám mươi tuổi, mẹ cũng sẽ ghen, đúng không?"
Lục Sùng Lễ bật cười, lập tức đứng dậy nói: “Bản nhạc tiếp theo rất nhẹ nhàng, phù hợp với tuổi này của cha. Đi thôi Vọng Thư, cha nhảy với con."
Lâm Vọng Thư thật sự không giỏi khiêu vũ cho lắm, cô biết đại khái động tác, nhưng tay chân lại khá cứng.
Nhưng cũng may Lục Sùng Lễ nhảy rất giỏi, dù chắc là đã lâu rồi không nhảy, ông ấy vẫn nhảy rất thuần thục, có thể thấy hồi còn trẻ ông ấy thật sự giỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây