Lâm Vọng Thư lập tức có tính toán trong lòng. Mình chưa chắc so sánh được với người được học từ nhỏ như Lục Điện Khanh, thế nhưng vẫn giỏi hơn đa số người ở thời đại này, chắc chắn không kém. Cô dứt khoát cầm cái này đi ứng tuyển là được rồi.
Có khi còn có thể lấn át Lôi Chính Huệ đấy.
Nếu dựa vào năng lực thật sự mà nói, đừng thấy sau này Lôi Chính Huệ học đại học, thật ra tiếng Anh của cô ta còn không tốt bằng cô nữa.
Cô lại nhớ tới tấm vải rách kia mà hoảng hốt cảm thấy, có lẽ miếng vải rách kia là thật. Trong bóng tối, thế mà mình có thể cướp được bảng chữ mẫu của Lôi Chính Đức, cũng cướp mất công việc của Lôi Chính Huệ?
Hiển nhiên chuyện này có hơi viển vông, nhưng ít nhất thì giấy thông báo này là thật. Cô xem đi xem lại, ngày mốt đi báo danh tham gia ứng tuyển. Nghĩ thấy cũng không gấp, mình cứ chuẩn bị trước rồi ngày mốt đi một chuyến, dù không thành công cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây