Cô cười nói: "Chính Đức, oan gia nên cởi không nên buộc, quá khứ đúng là tôi đã làm sai rất nhiều, chúng ta nói chuyện với nhau đi, có được không?"
Lôi Chính Đức nhìn con đường bên kia, quả nhiên là có một quán cà phê, trong đó truyền tới tiếng đàn dương cầm du dương.
Những điều này đã quá xa vời với anh ta, nhưng ngay khi nhìn thấy quán cà phê thế này, anh ta lại nhớ tới quá khứ, nhớ tới con người đầy nhiệt huyết của mình.
Anh ta nheo mắt lại, liếc nhìn Lâm Vọng Thư: “Được."
Hai người đi qua đó, cùng đi vào quán cà phê, việc kinh doanh ở đây khá tốt, và hiển nhiên là khách nơi này có hơi tò mò tại sao một người phụ nữ nhìn ưu nhã trí tuệ như Lâm Vọng Thư lại đi với một người đàn ông nhìn có vẻ chán chường lam lũ như Lôi Chính Đức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây