Sau khi vật lộn một phen, hai người yên lặng ôm nhau, Lâm Vọng Thư thì thầm: "Thật ra lần này sau khi em trở về, em gặp người nhà, cũng gặp hàng xóm láng giềng, cảm giác tốt hơn nhiều. Một số việc trong quá khứ cũng phai nhạt đi, mọi người coi như đã hiểu, cũng không có nhiều người nhắc tới, mọi thứ có vẻ rất suôn sẻ."
Sự suôn sẻ này đương nhiên là có nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như cô du học ở nước Mỹ, chẳng hạn như nhìn cô rất có tiền, chẳng hạn như mọi người hy vọng được đi nước ngoài. Nhưng mặc kệ là vì cái gì, một trang đã từng ảm đạm kia dường như đã được lật qua.
Con người chính là tầm thường và thực tế như thế, cô cũng vậy.
Nhưng mà ngẫm lại, nguyên nhân khiến cho bản thân không thể chịu đựng được, vốn chính là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Tầm thường đến mức có một ngày cô thử nhìn lại, mới phát hiện thật ra cũng không có gì to tát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây