Lục Điện Khanh: “Lâm Vọng Thư, đi về nhà thôi.
Không biết là do màn đêm quá tối, hay là do trái tim của Lâm Vọng Thư vẫn đang đập thình thịch, mà cô lại thấy giọng nói của anh lại rất hay, giọng nói trầm khàn, như khi gió thổi tiếng thông reo mơ hồ ở sâu trong núi cao, tiếng vang dày rộng, lay động lòng người.
Lâm Vọng Thư khẽ cắn môi, gật đầu: “Ừm...
Lâm Vọng Thư gần như lết về nhà, chân cô đã nhũn ra.
Cô nhớ đến vừa rồi Lục Điện Khanh hôn mình, đôi chân trở nên mềm nhũn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây