Lục Điện Khanh vẫn luôn yên lặng lắng nghe cô, cuối cùng đến giờ phút này, anh cũng giơ tay lên, ôm cô vào lòng, nói nhẹ: "Vọng Thư, anh hiểu ý em, thật ra anh vẫn luôn biết suy nghĩ của em, nhưng mà đôi lúc trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an."
Lâm Vọng Thư nhẹ nhàng than thở: "Anh đang suy nghĩ quá nhiều, không phải chúng mình đã nói rồi sao, cứ giống như hiện tại cũng tốt lắm mà."
Nhưng cô nghĩ lại, đây là lỗi của cô, quả thực cô cũng không cho anh cảm giác an toàn.
Lục Điện Khanh hôn lên gò má cô, thấp giọng nói: "Em nói là em đã chui vào trong giỏ trúc của anh, nhưng người bắt được chim rõ ràng lại là em."
Chính anh mới là người chui vào giỏ trúc trước và trở thành con chim không thể chạy thoát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây