Con trai cũng không quên, bởi vì chuyện này quá đau, cũng quá khó để mở miệng, anh vẫn chôn ở trong lòng, chôn rất sâu, gạt qua tất cả mọi người, kể cả ông, người tự cho mình là sắc bén khôn khéo.
Ông ấy xoa xoa ngực: "Nhiều năm như vậy, nó vẫn nhớ nhung nhiều năm như vậy, hắn thậm chí còn ở bên cạnh người ta, cứ như vậy nhìn xem, nó…"
Giờ khắc này, ông ấy đột nhiên không biết nói cái gì, càng không đành lòng đi phá tâm tình con trai mấy năm nay.
Vân Đích: "Cũng là chúng ta lơ là sơ suất, không nghĩ tới tính tình nó lại cố chấp như vậy, quyết định là sẽ không thay đổi. Nhiều năm như thế, cũng đã làm hắn thoả mãn tâm nguyện, chính hắn vui vẻ, chúng ta cũng không cần nói cái gì, cái khác càng không cần nghĩ đến, tùy ý hắn đi, về phần cháu của chúng ta, chúng ta có thể đi Mỹ thăm nha!"
Giọng nói của Lục Sùng Lễ lại có vài phần khô khốc: "Kỳ thật nếu anh biết người ở cùng một chỗ với Điện Khanh chính là cô ta, anh…"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây