Lục ĐIện Khanh nghĩ lại cũng đúng, thế nhưng rất nhanh anh đã bình thường trở lại: “Nhìn cho vui là được, cùng lắm thì khoa tay múa chân cho con bé xem.
Lâm Vọng Thư càng thêm buồn cười: “Tùy anh! Em thật sự không biết anh mua cho bé con, hay là mua cho bản thân nữa!
Lục ĐIện Khanh cười nói: “Thật ra gần đây anh có một suy nghĩ ——
Lâm Vọng Thư nhướng mày: “Anh lại muốn mua cái gì cho con gái nữa vậy?
Lục ĐIện Khanh: “Vậy thì không phải, anh xuất ngoại lưu học, cũng phát hiện một ít vấn đề thực tế của lưu học sinh, những cái đó đều là những thứ mà trước đây anh chưa từng được trải nghiệm, hiện tại nghĩ lại, thiết lập một cơ cấu phục vụ cho lưu học sinh, đồng thời thiết lập quỹ học bổng lưu học sinh, như vậy có thể trợ giúp những học sinh ưu tú nhưng kinh tế khó khăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây