Ánh mắt Lục Điện Khanh đầy dịu dàng bao dung: “Nếu em không muốn bị hôn nhân ràng buộc, anh đây cũng có thể không cần, chỉ cần ở bên nhau là được, chúng ta không cần đôi mặt với người nhà của nhau, không cần gánh vác trách nhiệm trên người người khác, chỉ cần hưởng thụ cảm giác ở bên nhau, có thể chứ?
Anh do dự nhưng vẫn là nói: “Nếu em không thích, lúc nào cũng có thể rời đi, ở giữa chúng ta, em vẫn có tự do, chỉ cần em nói một tiếng, anh sẽ không sao cả.
Lâm Vọng Thư cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Lục Điện Khanh nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh giúp cô lau đi nước mắt: “Em còn nhớ rõ lời em đã nói nói sao, em nói anh uống say, cứ nhìn em như vậy, anh nhìn dáng vẻ của em, làm em muốn được anh ôm chặt lấy. Em còn nói, em muốn kéo anh xuống nước, để anh ôm em, để anh điên lên cùng em. Ít nhất hiện tại, anh có thể ôm ngươi, cùng em điên rồi.
Giọng nói anh khàn khàn: “Em nói em quyết định rồi sẽ không quay đầu lại, vậy anh đây nói cho em biết, nếu anh đã xuống nước, anh không có cách nào lên bờ nữa. Em đã cho anh lời hứa hẹn kiếp sau, vậy em nói cho anh biết, đời này anh phải làm sao bây giờ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây