Nghĩ đến một người đẹp như thế vậy mà lại trở thành mẹ chồng của cô, cô vẫn cảm thấy có hơi khó tin được.
Vì vậy Lâm Vọng Thư nói: “Nếu như bà ấy về nước, có phải em phải gọi bà ấy là mẹ không?
Lục Điện Khanh có hơi bất ngờ, nhìn cô, trầm ngâm một lúc mới nói: “Sao cũng được, em có thể gọi là mẹ chồng, cũng có thể gọi là mẹ, hoặc là cứ dứt khoát không gọi cũng được... Chuyện này cứ theo thói quen của em, anh nghĩ bà ấy cũng sẽ không để ý những chuyện như thế này đâu.
Lâm Vọng Thư thở dài một hơi trong lòng, kiếp trước của cô rất muốn trở thành một người giống như mẹ anh vậy, đáng tiếc là sắm vai suốt mười năm, cô biến chính mình thành một người tâm tư lao lực tiều tụy hốc hác, sau cùng vẫn không thành được.
Cho nên con người vẫn cần phải soi gương nhiều hơn, để nhận ra rõ ràng bản tính của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây