Lôi Chính Đức vừa nghe, cười lạnh hỏi: “ Em ly hôn thì tìm được người kiểu nào nữa đây? Lâm Vọng Thư, em không thể sinh con được, tuổi của em đã lớn rồi, bây giờ em còn từ chức nữa, ngay cả một chút việc cũng không có, em nói xem em có thể sống thế nào được đây? Chuyện tốt nhất với em bây giờ không phải chúng ta hợp lại sống với nhau sao? Lỗi do anh, anh không nên có con với phụ nữ khác ở ngoài, nhưng trừ việc anh làm như thế thì còn cách nào nữa đây? Nếu như anh không làm thế, thì chúng ta nhất định sẽ ly hôn đấy!
Lâm Vọng Thư xoa xoa thái dương, nói: “Mấy chuyện này đừng nói nữa, toàn án sắp mở phiên tòa rồi, chúng ta sẽ gặp ở trên đó nhanh thôi.
Lôi Chính Đức hết cách, đành nói: “Em nghĩ lên tòa án mình thắng được sao? Tình cảm của chúng ta đã vỡ nát từ lâu rồi, em nghĩ ly hôn nhẹ nhàng như vậy được sao?
Lâm Vọng Thư chết lặng nói: “Vậy đợi đến lúc đó, rồi nói sau đi.
Lôi Chính Đức nhìn xung quanh qua một vòng căn phòng, phong cách mười mấy năm trước, đồ dùng nội thất theo lối xưa, trên tường còn có vài dấu khói đã bị phủ kín lập tức nhíu mày hỏi: “Em ở nơi này sao, không cảm thấy khó chịu cho bản thân à? Lâm Vọng Thư, em bỏ anh đi, em có thể sống thành dáng vẻ thế nào đây?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây